Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011


VỀ BẾN

Ai về bến đỗ chiều nay
Nhân gian ngoảnh lại , quãng ngày có vui ?
Phù du , thôi hãy mỉm cười
Xoa tay , gác bút rong chơi kẻo già .

VỀ BẾN ĐỖ

Nắng nhạt , hoàng hôn sầu tê tái
Sông dài biển rộng , buồn chơi vơi
Chiều nay đỗ bến , chèo buông mái 
Thuyền ơi có nhớ sóng ngàn khơi 

(Thân tặng các bác giáo vừa nghỉ hưu )

Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011


DANH SÁCH CÁC THÀNH VIÊN LỚP NHỊ NIÊN 7
KHÓA 10 - SPQN ( 1971-1973 )

TT
HỌ VÀ TÊN
QUÊ QUÁN
NGHỀ NGHIỆP HIỆN NAY
ĐỊA CHỈ HIỆN NAY
EMAIL
GHI CHÚ
1
Ngô Minh Chánh






2

Vũ Hải Châu

Quy Nhơn
Gv cấp 2
THCS Hải Cảng-Quy Nhơn
293/52/10
Lê Hồng Phong - Quy Nhơn
vuhai.ch@gmail.com
Điện thoại :
0914218416

3
Nguyễn Văn Chức





4
Nguyễn Việt Dũng





5
Phạm Hồng Dươc
Tuy Hòa
Buôn bán nhỏ
Saigon
( TP Hồ Chí Minh )
01227923126
0835534390

6
Phan Thị Đầm





7
Lê Thị Hồng





8
Trần Hữu Hòa
Quy Nhơn
Buôn bán
Quy Nhơn


9
Huỳnh Thị Lan
Quảng Tín




10
Nguyễn Thị Kim Minh





11
Đỗ Huỳnh Thị Minh Ngọc
Quy Nhơn



12
Nguyễn Thị Tâm
Quy Nhơn



13
Huỳnh Thanh Tân





14
Trần Văn Thịnh





15
Nguyễn Thị Thọ





16
Triệu Thị Cẩm Thuận
Quy Nhơn
Gv Hưu
Quy Nhơn


17
Trần  Văn Vinh





18
Lưu Thọ Phùi





19
Lê Công Thành





20
Nguyễn Bá Trưng 






Mình xin phép đăng lên đây danh sách các bạn trong lớp mà mình còn nhớ . Các bạn còn lại , nếu được , xin liên hệ với mình để bổ sung

Thứ Ba, 27 tháng 12, 2011

( Dãy phòng học trường SPQN cũ đã được sửa lại và nâng tầng )

THỀM XƯA 

Thềm xưa hoen dấu thời gian 
Nghiêng nghiêng ngóng đợi đâu bàn chân quen
Thoảng nghe tiếng gió qua hiên 
Ngỡ như tiếng gọi ai miền xa xôi
Rưng rưng hạt nắng vỡ đôi 
" Nghìn trùng xa cách " ai ngồi nhớ ai 

Tháng 12 năm 2011
Vũ Hải Châu
( Riêng nhớ một người)

Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011



Trường xưa áo trắng ai bay
Giờ ai đứng đó tháng ngày ngóng trông
Sông dài , biển rộng mênh mông
Thuyền ai xa bến cho lòng ai đau 

Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2011


TÔI TIỄN TÔI VỀ NGHỈ HƯU
Ba chín tuổi nghề đến tuổi thôi
Tôi làm thơ tiễn cái thằng tôi
Phấn trắng , bảng đen giờ giã biệt
Rượu bầu , thơ túi lúc lên ngôi
Xưa canh bầy trẻ ngày ba buổi
Nay vợ lo rồi mặc sức chơi
Nhắn nhe các bác còn lận đận
Mau theo lão ấy thảnh thơi thôi .

Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011

Chiều qua chốn cũ

Chiều qua lối cũ , trường xưa
Nhớ bao bè bạn , nắng mưa phương nào
Gió đùa quanh rặng phi lao
Ngỡ đâu đay tiếng cười chào thân thương
Trò xưa giờ tóc điểm sương
Thầy xưa giờ biết tơ vương có còn
Nỗi trôi theo vận nước non
Lời thầy năm ấy vẫn còn đâu đây
" Khó khăn là nghiệp làm thầy
Hình ngay để giữ bóng ngay cho trò "
Sông đời lắm khúc quanh co
Thầy ơi em vẫn đưa đò tháng năm ...

Thứ Ba, 15 tháng 2, 2011

NGƯỜI HỌC TRÒ CŨ PHÍA BÊN KIA HÀNG RÀO

Mùa hè năm ấy tôi về thăm lại nơi mình dạy học lúc mới ra trường .
Sau hơn 20 năm xa cách giờ mọi thứ đều khác xưa nhiều quá . Thị trấn Hà Lam nhỏ bé ngày nào giờ đã khang trang hơn nhiều so với lúc còn chiến tranh . Nhà cửa mọc lên san sát , tất cả đều là nhà ngói tường xây hoặc nhà lầu bề thế ; đường xá tráng nhựa rộng rãi , xe cộ qua lại rộn rịp , hiệu ăn , quán cà phê . . . tấp tập kẻ ra người vào .
Đi hết con đường chính , tôi rẽ vào con đường dẫn lên Dốc Sõi , nơi có trường Tiểu học Bình Quý ( còn gọi là Trường Cốc Dù vì nơi đó có một cây cốc lâu năm , tán xòe ra như một chiếc dù lớn ) là ngôi trường tôi từng dạy học lúc mới chân ướt chân ráo từ Trường Sư Phạm Quy Nhơn ra đây . Hai bên đường đi là những cánh đồng vàng rực , thơm ngát hương lúa chín . Nắng chiều nghiêng nghiêng , bóng tôi cũng nghiêng nghiêng trên con đường nhỏ và lòng tôi thì xao xuyến bùi ngùi . Tôi xao xuyến vì sắp được gặp lại những người quen năm cũ , lớp trò yêu dấu ngày xưa và tôi bùi ngùi khi giờ đây chỉ còn mình tôi về thăm trường cũ , bạn bè tôi lúc mới ra trường giờ thì mỗi đứa một phương .
Đêm đó học trò cũ đến thăm tôi rất đông nên thầy trò trãi chiếu giữa sân để hàn huyên , tâm sự . Phần lớn trò cũ của tôi ngày ấy giờ đều đã có một cuộc sống khá tươm tất , vợ con đàng hoàng . Mỗi em mang đến ít bia , ít đồ nhắm . . . cứ thế chúng tôi vui vẻ bên nhau đến tận khuya mới tạm chia tay .
Sau khi học trò đã về hết tôi ra đóng cổng vì anh chủ nhà say khướt đã đi ngủ từ lâu . Đóng cổng xong tôi đang định quay vào thì bỗng nghe tiếng gọi :
- Thầy ơi ! Thầy ơi !
Tôi quay ra mở cổng thì từ ngoài một thanh niên một tay ôm một cái bọc nhỏ còn tay kia thì dẫn một đứa trẻ bước vào .
Bằng một giọng run run , người thanh niên hỏi tôi :
- Thầy ơi , thầy có còn nhớ em không ?
Tôi đáp :
- Em cứ vào đây cái đã , tối thế này làm sao thầy biết .
Tôi mời anh thanh niên vào nhà , dưới ánh đèn giờ tôi mới nhân ra đó là B , em học sinh lớp 5 nhà ở gần chiếc cầu sắt gãy mà ngày xưa tôi vẫn thường ra đó ngắm cảnh và trò chuyện với em trong lúc em đang cho bò ăn cỏ gần đó .
Tôi reo lên :
- B đấy à , phải B không !?
- Dạ chính em thầy ạ . Em tưởng thầy không còn nhớ em chứ .
Nói xong B quay sang bảo đứa trẻ :
- Con chào thầy đi con . Thầy đây là thầy ngày xưa của ba đó .
Đứa nhỏ vòng tay lễ phép :
- Em chào thầy ạ!
B lung túng quay sang bảo con :
- Con phải nói là cháu chào thầy ạ chứ sao lại xưng em với thầy . Thầy là thầy của ba đó con hiểu không .
Đứa bé ngoan ngoãn đáp :
- Cháu xin lỗi thầy , con xin lỗi ba . Cháu xin chào thầy ạ .
Ôi, người trò nhỏ của tôi năm xưa nay vẫn thế , vẫn nói năng thật lễ phép kín kẽ , đáng yêu .
Dưới ánh đèn giờ tôi mới nhìn rõ B hơn . Trông em giờ khác xưa nhiều quá . Ngày xưa tuy phải lao động vất vả giúp bố mẹ nhưng gương mặt B vẫn bầu bĩnh , đôi bàn tay vẫn đầy đặn . . . Còn bây giờ trông em tiều tụy quá , không giống như những trò đã đến thăm tôi trước đó . Tôi đang định hỏi giờ thì em làm gì ? Vợ con thế nào nhưng dường như đoán trước được điều đó nên em đã nói ngay :
- Thưa thầy , không giấu gì thầy , sau năm 1975 , ba mẹ em đi làm đồng giẫm phải mìn còn sót lại nên qua đời cùng lúc . Hai anh em của em cùng bà nội đã già lầm lũi nuôi nhau , rồi người anh đi nghĩa vụ hi sinh bên Campuchia trong chiến tranh biên giới , bà nội sau đó cũng qua đời . Thế là em chỉ một thân một mình rời bỏ quê hương vào tận Sài Gòn làm ăn , vất vã ngược xuôi mãi rồi cũng không sống nỗi ở cái chốn đất chật người đông ấy em đành phải quay về quê cũ với người vợ miền Tây đồng cảnh ngộ .
- Thế vợ em đâu sao không sang chơi với thầy cho vui mà chỉ có hai cha con vậy ?
- Số phận vẫn chưa buông tha em thầy ạ ! Vợ em cũng đã mất cách đây hơn ba năm rồi . Cô ấy mất vì bệnh nặng mà không đủ tiền thang thuốc .
Nghe nhắc đến mẹ, cậu bé con dụi dụi đầu vào vai áo cha , mắt rớm lệ và tôi cũng không nén được tiếng thở dài .
-Thầy xin lỗi hai cha con nhé , thầy vô tình quá nên làm hai cha con buồn . . .
- Không sao đâu thầy ạ . Được gặp lại thầy , kể chuyện cho thầy nghe em thấy nhẹ nhõm cả người .
Sau một hồi hàn huyên chuyện cũ lúc còn đi học, B đứng lên vòng tay lễ phép :
- Thưa thầy . . .
Tôi bối rối quá cũng đứng dậy vội gỡ tay em ra nhưng em vẫn không chịu .
- Thưa thầy , em xin lỗi vì đã đến làm phiền thầy vào giữa đêm khuya thế này nhưng từ tối đến giờ em bận chạy thêm mấy cuốc xe nên bây giờ em mới đến thăm thầy được . Em không có gì ngoài chút quà quê là ít khoai lang chà và mấy chén đường biếu thầy . . .
Ôi cậu học trò nhỏ của tôi ngày xưa . Em thật thà , đôn hậu là thế nhưng sao số phận của em lại quá hẫm hiu .
Tiễn em ra về tôi cố gắng nhét vào túi em ít tiền làm quà cho đứa con nhưng nói mãi em cũng vẫn không chịu nhận và sáng ngày tôi lại càng buồn hơn khi nghe bà lão nhà đối diện bảo rằng :Tội nghiệp , tối qua thằng B xe ôm nó đến từ sớm nhưng cứ lấp ló trước cổng không dám vào , tôi bảo nó vào nhưng nó cứ đứng nhìn lén qua hàng rào trông bạn bè cười đùa trong ấy mà thở dài .

Tháng 11 năm 2009
Viết cho người học trò nhỏ của tôi
Vũ Hải Châu