Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

THƠ BẠN PHƯƠNG XA


NỬA VẦNG TRĂNG



Trăng ơi trăng, sao trăng không đi ngủ,

Tự treo mình lơ lửng giữa từng không?

Trăng thương ai ở dưới chốn nhân trần,

Mà dõi mắt suốt đêm trường mất ngủ?



Sao im lặng mà mắt buồn ủ rũ?

Nói đi trăng. Hồn nghệ sĩ lắng nghe.

Chính mình ta hồn chẳng nẻo đi về,

Cô đơn lắm, như trăng buồn muôn thuở.



Ta rất muốn cùng trăng chia một nửa,

Nỗi buồn trăng một thuở lụy trần gian.

Vì ta tin Thiên Chúa chốn thiên đàng

Cũng chúc phúc cho ta cùng trăng đó.



Vào đi trăng. Hồn ta luôn bỏ ngỏ

Đợi chờ trăng. Muôn thuở đợi chờ trăng.

Không phải nói. Tình trăng ta sáng tỏ.

Ta yêu trăng chắc chắn chẳng ai bằng.



12-12-2012
TKT- Từ Canada .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét