Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

TỜ LỊCH CUỐI


Đưa tay gỡ chậm tờ lịch cuối,
Cố níu thời gian của một năm.
Giao thừa. Ta sắp thêm một tuổi.
Một bước gần hơn tới chỗ nằm.
 
Phải chi ta được là thi sĩ,
Mượn tiếng thi ca giải tỏa lòng.
Bèo dạt mây trôi về đâu nhỉ?
Bến đò ngày ấy có còn không?
 
Ai cũng đi qua một kiếp người.
Trăm năm ta sẽ được mấy mươi?
Tình - tiền hai chữ như tơ quấn,
Trói cột đời ta khóc lộn cười.
 
Thả tay buông nhẹ tờ lịch cuối,
Năm cũ giờ đây đã hết rồi.
Sáu lăm, màu tóc pha tiêu - muối.
Ngoái cổ, thời gian luống ngậm ngùi.
 
Cung Trầm

Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

NHỚ BẠN

XA QUÊ NHỚ BẠN HỌC
 *Tặng Vũ Hải Châu

Phải rồi! Vũ Hải Châu ơi!
Bể dâu lắm nỗi loanh quanh nẻo đời.
Tóc bọn mình nay bạc rồi,
Ai người không nhớ khung trời quê hương!
Xa quê thiếu vắng tình thương,
Nhớ Tăng Bạt Hổ mái trường năm xưa.
Dù trời nắng hay trời mưa,
Đến trường hai buổi sáng trưa bạn, thầy.
Trăng treo đỉnh núi trăng gầy,
Xa quê, xa bạn, xa thầy... tong teo!
Tuổi già năm tháng bay vèo,
Ai còn, ai mất...buồn đeo đẳng buồn!

Cung Trầm

MỘT VÀI NHÀ THỜ CHIỀU TRƯỚC ĐÊM GIÁNG SINH Ở QUY NHƠN

Nhà thờ Chánh Tòa 
Nhà thờ Chánh Tòa 
Nhà thờ Hòa Ninh 
Nhà thờ Hòa Ninh 
Nhà thờ Quy Hiệp ( Khu Sáu )
Nhà  thờ Quy Hiệp

Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013

VỀ TÌM DẤU XƯA


Bơi thuyền tìm dấu yêu xưa,
Trên dòng sông Lại bóng dừa soi gương.
Bồng Sơn là cả thiên đường,
Tơ Tăng Bạt Hổ vấn vương mãi hoài.
Năm mươi năm dẫu xa rời,
Trường xưa, chốn cũ một đời trong tim.
Lại Giang nước chảy êm đềm,
Lòng tôi dậy sóng bờ tim tận cùng.
Nhớ  người một thuở đi chung,
Thầy xưa, bạn cũ đã cùng sẻ chia
Một thời cắp sách ngày xưa,
Trở  về tìm lại. Dấu xưa khác nhiều.
Lại Giang thuở ấy những chiều,
Cùng ai hóng gió, bao nhiêu là tình.
Bây giờ  cầu đúc rộng rinh,
Ngựa xe như nước vô tình chạy qua.
Dòng sông xanh mãi đâu già,
Dòng đời tất bật quanh ta lạnh lùng.
Lại Giang dòng có tận cùng,
Trong tôi dòng nhớ mung lung vô thường.
Hôm nay về lại cố hương,
Thăm ngôi trường cũ, tìm hương một thời.
Than ôi! tất cả đổi dời,
Lòng rưng rưng nhớ một thời xa xưa,
Cùng ai đi dạo dưới dừa,
Ngày mưa tháng nắng sáng trưa đến trường.
Tôi về  tìm lại yêu thương,
Thiên  đường đã mất! Người thương không còn!



Cung Trầm



MỘT GÓC YÊN TĨNH CỦA BUỔI SÁNG Ở QUY NHƠN

Trên đầm Thị Nại 

Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

CÔ ĐƠN


 Đỉnh đời dốc đá cheo leo,
Tình yêu vỗ sóng bờ nghèo, bến xa.
Leo lên chín bệ trăng tà,
Ngoái đầu nhìn lại thương ta một mình.

Cung Trầm


Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

TRONG NẮNG ẤM , QUY NHƠN CHUẨN BỊ ĐÓN LỄ GIÁNG SINH 2013




RỒI 40 NĂM SAU

Bốn anh giáo còn lại gặp nhau tại quy nhơn của lớp Nhị niên 7 - Khóa 10 sau 40 năm 
( Từ trái sang phải : Trần Phước Thọ - Trần Hữu Hòa - Phạm Hồng Dược - Vũ Hải Châu )
Thêm ba chị giáo
( Từ trái sang phải : Lê Thị Tâm Hồng - Hồ Thị Phước - Nguyễn Thị Tuyết Nhung )

Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013

BÀI THƠ LÀM XÚC ĐỘNG LÒNG NGƯỜI

SỢ VỢ MẤT

Mất gì thì mất Bà ơi!
Xin trời để lại còn tôi còn bà.
Nếu mà có phải đi xa,
Để tôi đi trước còn bà đi sau.
Mong bà đừng ốm đừng đau... 

Mới đây, facebooker Ngô Bá Lục đã chia sẻ trên trang cá nhân của mình một câu chuyện như thế. Người bố quá cố của anh đã viết tặng mẹ khi còn sống bài thơ “80 tuổi sợ vợ chết” khiến người xem không khỏi xúc động. Bài thơ được viết sau một tờ lịch cũ, với những dòng chữ được viết khá ngay ngắn, rõ ràng.
Chất chứa trong từng câu chữ là tình cảm chân thành mà người chồng dành cho người vợ đã gắn bó với mình cả cuộc đời: 

“Mất gì thì mất bà ơi
Xin trời để lại còn tôi còn bà
Nếu mà có phải đi xa
Để tôi đi trước còn bà đi sau
Mong bà đừng ốm đừng đau
Để tôi có bát cơm rau sớm chiều
Càng già càng quý càng yêu
Bâng khuâng lại nhớ ít nhiều ngày xưa
 Mất gì thì mất bà ơi
Xin trời để lại còn tôi còn bà
Tôi bà nay tuổi đã già
Mà tôi vẫn sợ còn tôi mất bà”.

Theo lời anh Lục, người bố quá cố của anh tên là Ngô Bá Bàn (84 tuổi) và mẹ tên là Nguyễn Thị Huề (81 tuổi). Hai ông bà sinh sống ở thôn Lạc Trung, xã Dũng Liệt, huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh. Từ thuở đôi mươi, tình yêu của hai ông bà cũng được đơm hoa kết trái như bao đôi lứa khác. Lúc ấy, cụ Huề là một trong những cô gái Kinh Bắc xinh đẹp nhất làng, vừa hát quan họ hay vừa đảm đang nên được rất nhiều chàng trai chú ý. Dù được nhiều người để ý nhưng cụ Huề lại động lòng trước cụ Bàn bởi bản tính thật thà, cần cù, chịu thương, chịu khó của cụ.
Cũng theo lời anh Ngô Bá Lục kể, "Thời gian qua ông hay tâm sự với các con là bố lúc nào cũng chỉ sợ mẹ chết trước. Ông cũng hay nói với bà như thế. Ông bảo, nếu tôi chết trước thì bà còn ở với các con được chứ bà mà chết trước thì tôi buồn lắm vì tôi không thể ở được với đứa nào. Bài thơ này ông viết thời gian gần đây".
Sau khi được đang tải trên trang cá nhân của Ngô Bá Lục, bài thơ chất chứa đầy tình cảm thương yêu này đã nhận được hàng trăm lượt thích và những lời bình luận tích cực. Hầu hết mọi người đều tỏ ra cảm động về tình cảm mà cụ ông dành cho cụ bà. 


__._,_.___

TÌNH THƯƠNG XÓA TAN KHOẢNG CÁCH

Khoảng cách:
Một buổi trưa mùa hạ nắng như thiêu đốt, một người phụ nữ mù lòa bước đi chậm chạp trên con đường mòn của một vùng ngoại ô thưa thớt dân cư. Tay không cầm gậy, lối đi này rất quen thuộc với bà. Bên vệ đường có một cây to, bà rẽ vào đó dường như để trốn cơn nắng hạ dưới bóng mát tàn cây phủ trùm trên một khoảng đất rộng. Có thể bà sẽ nghỉ trưa ở đây như bà đã từng làm như thế sau những buổi đi xin.
Bà đến gần gốc cây và sẽ dựa vào đó để tìm một giấc ngủ yên lành. Bà cảm thấy hạnh phúc không thua gì một mệnh phụ ngã lưng trên chiếc giường nệm êm ái. Bà đang mơ màng với thứ hạnh phúc lớn lao nhứt mà bà có thể có được, thì bất ngờ bà vấp phải một vật gì, bà chao đảo, chưa kịp lấy lại thăng bằng, thì bà nghe một tràng âm thanh chua chát:
– “Ai đó ? Bộ đui mù rồi hay sao mà không thấy tui đang ngồi đây vậy ? Thứ đồ gì mà sớn sác thế ?”
– “Xin lỗi, xin lỗi! Tôi mù cô ạ! Tôi mù thật! Cho tôi xin lỗi! Xin lỗi cô!”, bà hốt hoảng trả lời khi gượng đứng lên được.
-“Giọng nói thanh thót quá, chắc là cô ấy còn nhỏ lắm, tuổi cỡ con mình là cùng”, bà nghĩ thế và bà hối hận vì thái độ bất cẩn của mình.
Im lặng! Không có tiếng trả lời!
Đúng như bà suy đoán, tiếng phàn nàn gay gắt vừa rồi là của một cô bé trạc tuổi mười bốn mười lăm, có điều bà không biết được rằng, cô bé ấy cũng mù như bà. Cô bé cũng đi xin và dừng chân nghỉ nơi này trước bà.
Cô bé hối hận vì lời nói vừa rồi, nên cô im lặng!
Nghe ngóng một lúc, người phụ nữ mù lòa vẫn không nghe một lời nào đáp lại. Bà nói lớn lên một lần nữa:
-“Cho tôi xin lỗi nhé! Tôi mù! Tôi mù thật đó!”.
Rồi bà quay lưng bước đi. Chợt cô bé gọi lại:
-“Nè bà ơi, tôi cho bà một ngàn nè!”.
Số tiền duy nhất mà cô đang có. Nghe thế, bà rất mừng. Bà mừng vì nghĩ cô bé tha thứ cho mình, hơn là mừng vì nhận được một ngàn đồng. Bà dừng lại, quay ngược chiếc nón lá cũ kỹ đưa về phía tiếng nói.
Chợt một chiếc lá vàng rơi vào chiếc nón của bà.
Bà tưởng cô bé bỏ tiền vào nón, bà nói: -“Cám ơn cô, cám ơn cô!”.
Nhưng khi bà thọc tay vào nón lấy tiền, bà mới nhận ra đó chỉ là một chiếc lá khô. Bà lẩm bẩm:
-“Cô bé gạt mình. Chắc cô bé còn giận mình”. Bà buồn bã quay đi!
Trong khi đó, cô bé cầm tờ giấy một ngàn đồng đưa về phía bà chờ đợi bà lấy. Nhưng cô bé lại nghe tiếng bước chân xa dần!
- “Bà ấy không lấy tiền, chắc bã còn giận mình”, cô bé nghĩ như vậy, và lòng vô cùng buồn

Chia sẻ một chút suy tư:
Đọc xong cây chuyện này, tôi chợt nhớ câu nói của một nhà văn nào đó: “Tôi sợ một chiếc lá rơi vô tình làm vỡ ánh trăng vàng trên mặt hồ yên lặng !”.
Trong câu chuyện này, chiếc lá vàng không rơi vào mặt hồ yên lặng mà nó rơi vào chiếc nón của một tâm hồn hiền hòa đơn sơ, làm tan vỡ sự yên bình của hai tâm hồn cùng đau khổ: Hai người mù!
Người phụ nữ mù ở đây hiền quá, phải không các bạn? Có thể cuộc đời của bà ta đã gặp nhiều lận đận truân chuyên. Bà phản ứng rất dịu dàng với một cô bé có phần thô lỗ.
Cô bé mà lời lẽ có vẻ mất dạy ấy, trong thẳm sâu tâm hồn, vẫn rất đáng yêu.
Cô hối hận. Cô không biết nói gì thậm chí, một lời xin lỗi với người mà cô đã quá lời, cũng không.
Cô bé mù lòa vô học ấy, cần được cảm thông, và người phụ nữ bị xúc phạm ấy đã có lòng bao dung với cô bé.
Cô bé đã dùng số tiền mà cô có như một thái độ phục thiện, “làm hòa”, đó không phải là đáng yêu lắm sao!
Chỉ tiếc một điều,
“chiếc lá vô tình” đã làm hai tâm hồn đơn sơ có một “khoảng cách” không còn có thể hiểu nhau!
- “Cô bé gạt mình, chắc cô bé còn giận mình”. Bà buồn bã quay đi.
- “Bà ấy không lấy tiền, chắc bà ấy còn giận mình”. Cô bé nghĩ như vậy và lòng vô cùng buồn bã!
Cuộc đời có biết bao lần con người hiểu lầm nhau!
Thế giới vật chất mênh mông đã đành, thế giới tâm hồn của mỗi người càng bao la hơn nữa. Nên, có khi một người đang ở bên cạnh ta, mà vẫn như  xa cách nghìn trùng ! 
Ngày nay, khoa học tiến bộ, thế giới ngày một gần nhau hơn, nhưng con người thật sự đã hiểu nhau chưa ?
Vô tri bất mộ, không hiểu biết nhau, làm sao thương yêu nhau được?
                                           ( Cung Trầm sưu tầm và gửi về từ Canada )

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

VỌNG GIÁNG SINH

Mùa Vọng Giáng Sinh đã bắt đầu . Thân chúc các bạn luôn có sức khỏe , lòng sáng suốt để chuẩn bị kỉ niệm ngày Thiên Chúa Giáng trần .

Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

BẠN HỨA HỮU CHÍ TỪ ÚC VỀ THĂM ĐỒNG MÔN SPQN

Hứa Hữu Chí cùng  thân mẫu chụp ảnh kỉ niệm với bạn đồng môn  tại Quy Nhơn 
Hứa Hữu Chí & Nguyễn Chi Thành (K10)

Hữu Chí chụp ảnh các bạn 
Thầy Phan Thâm ( Dạy môn vẽ )

Đáp lại lời chúc năm mới sớm của Hữu Chí  sau khi Hữu Chí "lì xì" mỗi bạn 2 USD lấy hên đầu năm