Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

NHỚ NGƯỜI EM ÁO TRẮNG

Ai về chốn ấy cho tôi gửi
Một chút nhớ thương đến một người
Một chút nắng vàng mùa thu cũ
Một chút hương nồng ngày xa xôi

Ngày ấy quê nhà trong nắng mai
Em tôi áo trắng , tóc buông dài
Tung bay trong gió, đôi cánh bướm
Chao ơi hồn tôi ngây ngất say

Tôi đã yêu em quá mất rồi
Nhưng em nào thấu hiểu tình tôi
Thế nên tình chỉ là nhung nhớ
Là mơ , là mộng , là đơn côi

Thế rồi thời gian thấm thoát trôi
Khói lửa bùng lên , ngút đất trời
Lời yêu tôi vẫn chưa kịp nói
Nhốt lệ vào tim , xa em tôi

Nhớ em chốn ấy tôi làm thơ
Tình tôi muôn thuở chẳng phai mờ
Mơ thấy em về , tà áo trắng
Áo trắng em tôi bay trong mơ .

                   Vũ Hải Châu
            ( Riêng nhớ một người )
Nhà thờ Chánh Tòa Quy Nhơn
Ảnh của BlackGun Pham

Trường Đại học Quang Trung - Quy Nhơn
Ảnh của BlackGun Pham

QUA CHỐN XƯA BỖNG NHỚ ( TÀ ÁO TRẮNG )

Nhạc : Lê Duy - Thơ và trình bày : Vũ Hải Châu


Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

GIÁO NGHÈO THAN THÂN CÙNG BẠN LÚC NGHỈ HƯU

Thương bác , thương tôi kiếp  giáo nghèo
Bốn mươi năm chẵn vẫn gieo neo
Cả đời sấp ngửa tay vẫn trắng
Đến lúc về hưu vẫn đói meo
Ngẩng trông ai đó tiền như nước
Cúi nhìn phận giáo kiếp bọt bèo
Trồng người quý nhất người cao quý
Hỏi lớp đàn em có dám theo ?!

                                  Vũ Hải Châu
                              

Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

VUI BUỒN NGÀY NGHỈ HƯU

VỀ BẾN

Đò về buông mái , hoàng hôn xuống
Nhớ mãi khơi xa sóng bạc đầu
Bao lớp trò xưa đi muôn hướng
Ơn cô vẫn nhớ mãi ngàn sau
 
                   Tặng cô Bùi Thị Nhơn ngày nghỉ hưu
                                   Vũ Hải Châu

LÃNG DU

Buồn vui cuộc sống sự thường
Thôi niềm trăn trở , vấn vương . . . gửi đời
Gấp trang giáo án , rong chơi
Gió , trăng , mây , nước bên trời lãng du

                Tặng cô Bùi Thị Nhơn ngày nghỉ hưu

                                   Vũ Hải Châu


Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

BÂNG KHUÂNG NGÀY NGHỈ HƯU

Trồng người , dâng hiến tuổi thanh xuân
Gian khổ đắng cay chẳng ngại ngần
Ngoảnh trông thương quá thời xa ấy
Quay lưng , dời bước dạ bâng khuâng

                                           Tháng 9 - 2013
                                            Vũ Hãi Châu
 ( Tặng cô Trần Thị Kim Kha -THCS Hải Cảng ,Quy Nhơn - Ngày cô nghỉ hưu )



Học sinh tặng hoa cho cô Kim Kha trong ngày cô về nghỉ hưu

THƠ TẶNG CÁC BÁC GIÁO TRƯỜNG TÔI NGHỈ HƯU

Tôi hưu tròn năm đến bác hưu
Tuổi cao , sức yếu . . .đều liêu xiêu
Nghiệp giáo , bác , tôi đà đi trọn 
Kiếp người  , tôi , bác vẫn nợ nhiều
Lương hưu gắng  tiện , thôi đành vậy
Trăng gió bao la , mặc sức tiêu.
Bác về , tôi gửi đôi lời chúc 
Chúc bác khỏe , vui buổi xế chiểu 

                    Tháng 9 năm  2013
                        Vũ Hải Châu

( Thân gửi các bác : Nguyễn Thị Liêu , Đặng Vân Liễu , Bùi Thị Nhơn , Trần Thị Kim Kha  trường THCS Hải Cảng - Quy Nhơn )


Thầy Hiệu trưởng trao  quà lưu niệm 
Vũ Hải Châu đọc thơ tặng các cô giáo về nghỉ hưu
Tổ trưởng Anh văn phát biểu lời chia tay với các cô giáo 

Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

NHỚ THU XƯA


Vẫn biết thu xưa không trở lại
Sao lòng vẫn xót lá thu vàng
Vẫn biết lần xa là mãi mãi
Sao lòng vẫn ngóng chuyến đò ngang

                            Chiều chủ nhật thật buồn
                                              Vũ Hải Châu 




                       

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

BIỂN SỚM









              Biển quê thức giấc trong nắng sớm 
              Chạnh nhớ đêm qua mộng thấy người .

Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

GÓP Ý NGÀY KHAI GIẢNG


Khai giảng ngày nay thật tức cười
“ Ăn cơm trước kẻng” giống nhau thôi
Cờ , hoa , bong bóng đều mới cả
Chỉ có niềm vui đã cũ rồi
Trống trường khai giảng  nghe to thật
Hai tuần học trước hóa là chơi
Nên chăng có cách mà hóa giải
Để ngày khai giảng lại vui tươi

THƠ NHỚ NGÀY KHAI GIẢNG

HỒI TƯỞNG

Hồi tưởng ngày xưa cũng độ nầy,
Sân trường rộn rã tiếng đó đây.
Các em cười nói như pháo nổ,
Tôi đứng hành lang cũng vui lây.

Hồi tưởng ngày xưa cũng dạo nầy,
Sân trường vui lắm, đủ trò hay:
Bắn bi, thảy đũa, lò cò nhảy,
U bắt, đánh đu với nhảy giây...

Mấy em vui thỏa các trò chơi.
Những đóa hoa xuân của cuộc đời.
Nhìn các em vui tôi mơ ước,
Được còn niên thiếu để cùng chơi.

Hồi tưởng ngày xưa cũng độ nầy,
Sân trường em đứng thẳng, đều, ngay,
Xếp hàng, vào lớp như binh đội,
Trật tự, nghiêm trang đứng chào thầy.


Thầy kể em nghe trận Bạch Đằng,
Đống Đa, Vạn Kiếp với Chi Lăng.
Quân Tàu khiếp vía hồn lìa xác,
Tướng trốn ống đồng mới thoát thân.

Thầy kể em nghe chuyện Diên Hồng,
Quốc hội đầu tiên ở Viễn Đông.
Hàng vạn cánh tay giòng Bách Việt
Đưa lên thề quyết cứu non sông . . .
                        *

Giờ đây lữ khách nhớ non sông,
Và nhớ trường xưa quặn thắt lòng.
Trời đã sang thu, trường đã mở.
Ai hay cựu giáo chết trong lòng?

Cung Trầm

(Canada)

DIỄM XƯA

Sáng nay nặng giọt sương thu,
Kéo trời xuống thấp âm u lạ thường.
Bùi ngùi tưởng nhớ cố hương,
Bên kia bờ Thái Bình Dương tít mù.
Nhớ xưa mỗi độ vào thu,
Mong manh sợi nắng buông như tơ trời.
Lặng yên ngắm ngẩn ngơ đời,
Mấy mươi năm sống xứ người chưa quên.
Thu xưa vào độ tựu trường,
Xác xơ cánh phượng nằm thương nắng hè.
Xanh màu lá phượng không che
Nét tang thương cánh phượng hè vào thu.
Sân trường gió lá vi vu,
Ngước đầu chim hót chào thu học trò.
Mấy con chim sẻ tò mò,
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn tà áo bay.
Hiên trường chú bướm vàng say
Đậu trên cành phượng ngất ngây hương tình.
Sân trường áo trắng nguyên trinh,
Tà bay ẻo lả gợi tình biết bao.
Đi qua đi lại xôn xao
Mấy chàng thả cánh mộng vào mấy “em”!.
Đẹp xưa chẳng thể nào phai,
Đường xưa lối cũ nhớ hoài. Sao quên?

Cung Trầm
(Canada)

Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

THƯƠNG NGƯỜI EM XA XỨ





Em về , chân trần trên cát
Đêm vui , thăm  biển quê hương
Thương em , dịu dàng biển hát
Thương em , lòng ai vấn vương .
                      *
Ngày nao dòng đời nghiệt ngã
Cuốn em trôi mãi cuối trời
Xa em , lòng ai hóa đá
Xa em , tình ai chơi vơi .
                     *
Hỡi em , người em xa xứ
Chiều nay chốn ấy có vui
Ừ thôi phận đời dong ruỗi
Ngày xưa . . . xin chớ ngậm ngùi .
                      *
Em về , chân trần trên cát
Biển quê hôn mãi gót mềm
Thương em , ngọt ngào biển hát
Thương em , tình thương dịu êm .
                  
                Vũ Hải Châu
(Mến tặng DP để nhớ ngày về thăm quê . )

THƠ MỪNG KHAI GIẢNG




TÔN VINH THẦY CÔ GIÁO
Kính tặng quý lương sư.

Có những thầy cô suốt đời tận tụy,
Yêu học sinh như yêu chính con mình.
Cả cuộc đời vui chấp nhận hy sinh,
Vì chức nghiệp, vì lương tâm tận hiến.
Lòng họ rộng thênh thang như trời biển,
Quên tương lai, quên sức khỏe, xuân thì.
Vì yêu người vui chấp nhận ra đi,
Về vùng sâu, vùng cao hay đảo biển.
Niềm vui họ là học sinh thăng tiến,
Là mùa xuân vườn tược tốt tươi xanh,
Là trên cây trái tốt nặng trĩu cành,
Là đất mới sẵn sàng gieo giống tốt.
Họ u sầu nếu cây vườn ủ dột,
Bị sâu rầy nhiễm bệnh lá, cành, thân...
Họ đau buồn, họ mất ngủ, ăn năn
Nếu lỡ có học sinh nào thi rớt.
Họ luôn sợ đàn trẻ thơ yếu ớt
Bị lôi vào cơn lốc bụi trần gian.
Họ bận tâm luôn tính toán lo toan
Cách bảo vệ đàn học sinh non dại.
Dù tuổi già, lòng họ luôn trẻ mãi,
Chắt chiu từ trẻ dại những niềm vui.
Họ nhớ, họ thương, họ thấy bùi ngùi
Học trò họ chuyển trường đi nơi khác.
Không vướng bận đồng lương hay tiền bạc,
Thỏa vui cùng đám trẻ mộng đang xanh.
Họ có niềm vui cây lá liền cành,
Vui kết quả học sinh mình thi đậu.
Họ khiêm nhu suốt đời luôn từ tốn,
Luôn lắng nghe, học hỏi để tu thân.
Luôn lánh xa gió bụi chốn phong trần,
Luôn phục thiện để làm tròn thiên chức.
Ôi Thầy Cô! những thiên thần có thực!
Xin tôn vinh, xin kính cẩn nghiêng mình:
Sự tận tình, lòng nhân ái, đức hy sinh,
Vì đàn trẻ quên mình luôn tận hiến.
Xin khắc
ghi sâu vào lòng bất biến
Quý Thầy Cô đã tận hiến, hy sinh.

Cung Trầm
(Canada)



NGÀY ĐẦU ĐI HỌC

Nhớ xưa những buổi học đầu,
Yêu thương mẹ dắt tôi đi đến trường.
Tay cầm bảng con dễ thương,
Băn khoăn không biết nhà trường là chi?
Không hiểu học trò là gì?
Rụt rè theo mẹ chân đi đến trường.
Bâu áo bà-ba độn cương
Khoai khô chà, củ sắn. Thương phận nghèo!
Thân thì bé bỏng, tí teo,
Bạn - thầy lạ hoắc làm sao không nhè?
-“Nín đi con! Giỏi mẹ thương!
Con ở lại học, Mẹ về, nghe con!”
Tay tôi nhè nhẹ mẹ buông.
Thầy đưa tay dắt: “Đừng buồn! Ngồi đây!”
Tứ chi, thân thể rã rời,
Mồ hôi, nước mắt chảy đầy khiếp kinh.
Sợ quá lấm lét nín thinh,
Nhìn ngang, liếc dọc quanh mình xem sao.
Học trò đứa đứng, đứa ngồi,
Đứa khóc, nước mũi chảy đầy tràn lan!
Cuối ngày hồi trống rền vang,
Tùng tùng...tức ngực. Tan hàng bướm bay!
Ngoài hiên mẹ đợi. Cầm tay:
-Hôm nay con học chữ gì, hả con?
-Con học chữ O. O tròn.
Mẹ ơi! Thầy dạy...dạy con O tròn.
-Giỏi, giỏi! Con giỏi đó con!
Chữ O như cái hột gà. Tròn: O.
Thích quá! Mình là học trò!
Học trò học được chữ O, hột gà!
Rồi ngày, tháng, năm trôi qua,
Soi gương: nhanh quá! Mình già rồi sao?

Cung Trầm
(Canada)

HỌC LÀM NGƯỜI

Hôm nay đầu niên học
Gửi các em đôi lời:
Đến trường cố gắng học.
Quan trọng lắm em ơi!

Nhớ học kỹ các môn.
Chớ coi nhẹ môn nào
Tất cả đều giúp ích
Bây giờ và mai sau.

Môn toán và lý, hóa
Rất thực dụng cho đời.
Môn nhân văn xã hội
Giúp hòa hợp với người.

Văn chương và ngoại ngữ
Là kho tàng tích trữ
Túi khôn của loài người.
Thú vị lắm em ơi!

Học biết yêu đất nước.
Học biết thương dân mình.
Học hiếu kính cha mẹ
Học yêu, ghét phân minh . . .

Theo anh, trên tất cả
Các môn trong học trình,
Học làm người trước đã.
Sống đừng để ai khinh.

(04-9-2013)

Cung Trầm

(Canada)



Powered by TripAdvisor

Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

HỒI KÍ ĐỜI DẠY HỌC

HOA QUỲ VÀNG VÀ CÔ HỌC TRÒ NHỎ

                     Từ ngã tư Hà Lam muốn lên ngôi trường tôi dạy phải đi qua một con dốc dài tên là Dốc Sõi , một con dốc chạy ngoằn nghoèo qua Trảng 38 , một khu núi thấp , mọc đầy sim nở hoa tím ngát mỗi khi hè về . Từ đây , người ta có thể nhìn thấy ở phía  xa , một căn cứ pháo binh của Sư đoàn 3 bộ binh có chức năng bắn yểm trợ cho các cuộc hành quân của một vùng rộng lớn , bao quát cả huyện Thăng Bình phía bên nầy và cả huyện Quế Sơn phía bên kia sông Li Li .  Mỗi khi từ Hà Lam lên trường tôi thường thích đi bộ để nghe dưới chân mình tiếng lạo xạo của những viên sõi màu nâu đậm và nhất là được ngắm hoa quỳ nở vàng rực trong ánh nắng ban mai . Biết tôi thích hoa quỳ nên ngày nào cũng vậy nên bé Tâm , cô bé lớp trưởng lớp ba mà tôi đang dạy , cũng hái cắm vào bình hoa trên bàn giáo viên một đóa quỳ vàng .
                    Bé Tâm rất ngoan và đặc biết là viết rất đẹp . Trong giờ tập viết tôi thường thích ngồi ngắm bé . Đầu bé khi viết hơi nghiêng nghiêng , cái miệng chúm chím theo từng nét bút trông rất ngộ nghĩnh . Đôi lúc , dường như biết tôi đang nhìn , cô bé lại ngước lên nhìn tôi với đôi mắt to , tròn , đen láy thoáng một chút e thẹn .
                 Trung thu đến , tôi và anh bạn giáo viên cũng vừa mới ra trường SPQN về đây rũ nhau làm đèn trung thu và một cái đầu lân để giúp cho học sinh vui Tết Trung thu . Hì hục , mò mẫm mãi cuối cùng hai anh em tôi cùng bác phu trường và cả thầy Hiệu trưởng già cũng làm được  một cái đầu lân với hai cái mặt nạ ông địa cùng vài chiếc  lồng đèn ngôi sao , bánh ú . Mấy chiếc lồng đèn thì không sao nhưng cái đầu lân và hai mặt nạ ông địa thì trông thật chẳng “ nghệ thuật ”  tí nào mặc dù cả hai chúng tôi đã vận dụng hết những kiến thức về môn thủ công đã được thầy Thường giảng dạy . Điều an ủi cho công trình của chúng tôi là vẻ thích thú trên gương mặt ngây thơ của bé Tâm . Buổi chiều chúng tôi làm,  Bé Tâm sang chơi . Bé vừa loay hoay phụ giúp chúng tôi vừa luôn miệng khen “Các thầy làm đẹp chưa tề ! ”
              Chiều ngày rằm Trung thu  , trường chúng tôi tổ chức vui Tết cho các em ( chúng tôi phải tổ chức vào buổi chiều vì thời gian ấy đang là chiến tranh) Bác phu trường đánh trống , anh bạn cùng khóa phụ trách cái đầu lân còn tôi thì làm cái đuôi , hai ông địa thì do hai anh bạn giáo viên khóa trước đảm nhiệm . Thầy hiệu trưởng và hai cô giáo khác thì phụ trách việc phân phát kẹo bánh cho lũ trẻ con . Con đường làng chạy ngang qua trường rộn rã hẳn lên vì tiếng trống múa lân , tiếng reo mừng của đám trẻ mặc cho từ xa tiếng đại bác vẫn ì ầm vọng lại . Thỉnh thoảng có vài phụ huynh mang nước ra mời chúng tôi với lời mời thật chân chất : “ Anh giáo uống miếng nước cho khỏe rồi múa lân nhé , lâu lắm rồi mới có cuộc vui như thế nầy, tụi tôi vui lắm”. Bé Tâm chiều hôm ấy cũng rất vui , cô bé tay cầm chiếc đèn lồng ông sao , chân nhảy theo nhịp trống , đôi má ửng hồng rươm rướm mồ hôi , miệng hát : “Tết Trung thu bánh kẹo đầy mâm , em bé nhà vui đứng quây quần … ngọt thơm như mứt gừng , mứt bí …” mặc dù bánh kẹo chỉ toàn đồ hộp mà chúng tôi đã xin được ở dưới quận . Tôi thầm thương các đứa trẻ khi nghĩ đến Tết Trung thu ở thành phố nơi tôi ở và tôi ước gì đừng có chiến tranh để lũ học trò nhỏ của chúng tôi ở đây được sống đầy đủ và vui vẻ hơn .
         Sáng hôm sau tôi đi Đà nẵng chơi và  mua cho bé Tâm bộ quần áo mới cùng chiếc bánh trung thu mà tôi nghĩ chắc là em sẽ rất thích . Tôi ở Đà nẵng hai hôm và trở về trường hơi muộn nên vừa xuống xe là tôi liền ra lớp ngay .
       Lớp lặng như tờ khi tôi bước vào , học sinh em nào em nấy mắt cũng đỏ hoe và chỗ của bé Tâm hay ngồi hôm nay để trống . Tôi hốt hoảng hỏi :
-         Có việc gì xảy ra vậy các em ?
Bé Triều , đứa học sinh ở cạnh nhà Bé Tâm liền đứng lên , vừa mếu máo vừa nói :
-         Thưa thầy , bạn Tâm chết rồi ạ .
Gói quà tôi mua cho Bé Tâm trên tay tôi bỗng dưng nặng trĩu rồi rơi xuống nền lớp học .
-         Chết ? Vì sao chết ?
Bé triều bỗng khóc òa lên và nói với tôi trong tiếng nấc :
-         Thưa thầy , chiều qua bạn ấy bị đạn lạc từ núi Quế bắn sang trong lúc đi chận bò ạ .
Tôi lặng đi và ngồi xuống ghế . Trên bàn giáo viên , đóa quỳ vàng héo rũ .

                                                            *

           Tan học , tôi và một số học sinh trong lớp đến viếng Bé Tâm . Trên bàn thờ , di ảnh của Bé Tâm với nụ cười hiền hậu nhòe đi sau làn khói hương và nước mắt của tôi . Mẹ của Bé nằm liệt ở buồng trong , chỉ có bố của Bé ra đón tôi với quyển vở tập viết của Bé trên tay . Ông nói trong tiếng khóc thổn thức :
-         Thưa thầy , đây là bài tập viết của cháu . Trước khi trút hơi thở cuối cùng cháu còn nhỏm dậy bảo tôi lấy quyển vở nầy đưa cho thầy và bảo thầy hãy chấm điểm cho cháu . Thế rồi cháu đi .
Tôi  đưa tay đón lấy quyển vở và nhìn vào bài tập viết của Bé . Dòng chữ nắn nót cẩn thận bằng ngòi bút lá tre , màu mực tím “ Ăn vóc , học hay” như đang trôi trôi trước mắt tôi . Tôi lấy bút đỏ ra và run run phê vào đó một điểm mười , điểm mười đầu tiên tôi cho học trò về bài tập viết trong cuộc đời dạy học của tôi . Tôi đặt quyển vở cùng với gói quà ngay ngắn trên bàn thờ của Bé Tâm và thắp cho Bé ba nén hương với lời khấn :
-         Thôi , em đi nhé . Thầy và các bạn sẽ không bao giờ quên em đâu . . .


                                                     *




          Mộ của Bé Tâm nằm trên đồi cao vàng rực hoa quỳ . Mỗi lần cùng học trò ra thăm mộ bên tai tôi dường như vẫn văng vẳng đâu đây lời Bé hát “ Tết trung thu bánh quà đầy mâm . . .” và tiếng cười giòn tan của Bé .


                        Viết cho hương hồn đứa học trò đáng yêu của tôi
                                                Vũ Hải  Châu



VŨ ĐIỆU CỦA CÁC LOÀI HOA

NGÔN NGỮ CỦA NHỮNG LOÀI HOA