Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

HỒI KÍ ĐỜI DẠY HỌC

HOA QUỲ VÀNG VÀ CÔ HỌC TRÒ NHỎ

                     Từ ngã tư Hà Lam muốn lên ngôi trường tôi dạy phải đi qua một con dốc dài tên là Dốc Sõi , một con dốc chạy ngoằn nghoèo qua Trảng 38 , một khu núi thấp , mọc đầy sim nở hoa tím ngát mỗi khi hè về . Từ đây , người ta có thể nhìn thấy ở phía  xa , một căn cứ pháo binh của Sư đoàn 3 bộ binh có chức năng bắn yểm trợ cho các cuộc hành quân của một vùng rộng lớn , bao quát cả huyện Thăng Bình phía bên nầy và cả huyện Quế Sơn phía bên kia sông Li Li .  Mỗi khi từ Hà Lam lên trường tôi thường thích đi bộ để nghe dưới chân mình tiếng lạo xạo của những viên sõi màu nâu đậm và nhất là được ngắm hoa quỳ nở vàng rực trong ánh nắng ban mai . Biết tôi thích hoa quỳ nên ngày nào cũng vậy nên bé Tâm , cô bé lớp trưởng lớp ba mà tôi đang dạy , cũng hái cắm vào bình hoa trên bàn giáo viên một đóa quỳ vàng .
                    Bé Tâm rất ngoan và đặc biết là viết rất đẹp . Trong giờ tập viết tôi thường thích ngồi ngắm bé . Đầu bé khi viết hơi nghiêng nghiêng , cái miệng chúm chím theo từng nét bút trông rất ngộ nghĩnh . Đôi lúc , dường như biết tôi đang nhìn , cô bé lại ngước lên nhìn tôi với đôi mắt to , tròn , đen láy thoáng một chút e thẹn .
                 Trung thu đến , tôi và anh bạn giáo viên cũng vừa mới ra trường SPQN về đây rũ nhau làm đèn trung thu và một cái đầu lân để giúp cho học sinh vui Tết Trung thu . Hì hục , mò mẫm mãi cuối cùng hai anh em tôi cùng bác phu trường và cả thầy Hiệu trưởng già cũng làm được  một cái đầu lân với hai cái mặt nạ ông địa cùng vài chiếc  lồng đèn ngôi sao , bánh ú . Mấy chiếc lồng đèn thì không sao nhưng cái đầu lân và hai mặt nạ ông địa thì trông thật chẳng “ nghệ thuật ”  tí nào mặc dù cả hai chúng tôi đã vận dụng hết những kiến thức về môn thủ công đã được thầy Thường giảng dạy . Điều an ủi cho công trình của chúng tôi là vẻ thích thú trên gương mặt ngây thơ của bé Tâm . Buổi chiều chúng tôi làm,  Bé Tâm sang chơi . Bé vừa loay hoay phụ giúp chúng tôi vừa luôn miệng khen “Các thầy làm đẹp chưa tề ! ”
              Chiều ngày rằm Trung thu  , trường chúng tôi tổ chức vui Tết cho các em ( chúng tôi phải tổ chức vào buổi chiều vì thời gian ấy đang là chiến tranh) Bác phu trường đánh trống , anh bạn cùng khóa phụ trách cái đầu lân còn tôi thì làm cái đuôi , hai ông địa thì do hai anh bạn giáo viên khóa trước đảm nhiệm . Thầy hiệu trưởng và hai cô giáo khác thì phụ trách việc phân phát kẹo bánh cho lũ trẻ con . Con đường làng chạy ngang qua trường rộn rã hẳn lên vì tiếng trống múa lân , tiếng reo mừng của đám trẻ mặc cho từ xa tiếng đại bác vẫn ì ầm vọng lại . Thỉnh thoảng có vài phụ huynh mang nước ra mời chúng tôi với lời mời thật chân chất : “ Anh giáo uống miếng nước cho khỏe rồi múa lân nhé , lâu lắm rồi mới có cuộc vui như thế nầy, tụi tôi vui lắm”. Bé Tâm chiều hôm ấy cũng rất vui , cô bé tay cầm chiếc đèn lồng ông sao , chân nhảy theo nhịp trống , đôi má ửng hồng rươm rướm mồ hôi , miệng hát : “Tết Trung thu bánh kẹo đầy mâm , em bé nhà vui đứng quây quần … ngọt thơm như mứt gừng , mứt bí …” mặc dù bánh kẹo chỉ toàn đồ hộp mà chúng tôi đã xin được ở dưới quận . Tôi thầm thương các đứa trẻ khi nghĩ đến Tết Trung thu ở thành phố nơi tôi ở và tôi ước gì đừng có chiến tranh để lũ học trò nhỏ của chúng tôi ở đây được sống đầy đủ và vui vẻ hơn .
         Sáng hôm sau tôi đi Đà nẵng chơi và  mua cho bé Tâm bộ quần áo mới cùng chiếc bánh trung thu mà tôi nghĩ chắc là em sẽ rất thích . Tôi ở Đà nẵng hai hôm và trở về trường hơi muộn nên vừa xuống xe là tôi liền ra lớp ngay .
       Lớp lặng như tờ khi tôi bước vào , học sinh em nào em nấy mắt cũng đỏ hoe và chỗ của bé Tâm hay ngồi hôm nay để trống . Tôi hốt hoảng hỏi :
-         Có việc gì xảy ra vậy các em ?
Bé Triều , đứa học sinh ở cạnh nhà Bé Tâm liền đứng lên , vừa mếu máo vừa nói :
-         Thưa thầy , bạn Tâm chết rồi ạ .
Gói quà tôi mua cho Bé Tâm trên tay tôi bỗng dưng nặng trĩu rồi rơi xuống nền lớp học .
-         Chết ? Vì sao chết ?
Bé triều bỗng khóc òa lên và nói với tôi trong tiếng nấc :
-         Thưa thầy , chiều qua bạn ấy bị đạn lạc từ núi Quế bắn sang trong lúc đi chận bò ạ .
Tôi lặng đi và ngồi xuống ghế . Trên bàn giáo viên , đóa quỳ vàng héo rũ .

                                                            *

           Tan học , tôi và một số học sinh trong lớp đến viếng Bé Tâm . Trên bàn thờ , di ảnh của Bé Tâm với nụ cười hiền hậu nhòe đi sau làn khói hương và nước mắt của tôi . Mẹ của Bé nằm liệt ở buồng trong , chỉ có bố của Bé ra đón tôi với quyển vở tập viết của Bé trên tay . Ông nói trong tiếng khóc thổn thức :
-         Thưa thầy , đây là bài tập viết của cháu . Trước khi trút hơi thở cuối cùng cháu còn nhỏm dậy bảo tôi lấy quyển vở nầy đưa cho thầy và bảo thầy hãy chấm điểm cho cháu . Thế rồi cháu đi .
Tôi  đưa tay đón lấy quyển vở và nhìn vào bài tập viết của Bé . Dòng chữ nắn nót cẩn thận bằng ngòi bút lá tre , màu mực tím “ Ăn vóc , học hay” như đang trôi trôi trước mắt tôi . Tôi lấy bút đỏ ra và run run phê vào đó một điểm mười , điểm mười đầu tiên tôi cho học trò về bài tập viết trong cuộc đời dạy học của tôi . Tôi đặt quyển vở cùng với gói quà ngay ngắn trên bàn thờ của Bé Tâm và thắp cho Bé ba nén hương với lời khấn :
-         Thôi , em đi nhé . Thầy và các bạn sẽ không bao giờ quên em đâu . . .


                                                     *




          Mộ của Bé Tâm nằm trên đồi cao vàng rực hoa quỳ . Mỗi lần cùng học trò ra thăm mộ bên tai tôi dường như vẫn văng vẳng đâu đây lời Bé hát “ Tết trung thu bánh quà đầy mâm . . .” và tiếng cười giòn tan của Bé .


                        Viết cho hương hồn đứa học trò đáng yêu của tôi
                                                Vũ Hải  Châu



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét