Thương bác , thương tôi kiếp giáo nghèo
Bốn mươi năm chẵn vẫn gieo
neo
Cả đời sấp ngửa tay vẫn trắng
Đến lúc về hưu vẫn đói meo
Ngẩng trông ai đó tiền như
nước
Cúi nhìn phận giáo kiếp bọt
bèo
Trồng người quý nhất người
cao quý
Hỏi lớp đàn em có dám theo ?!
Vũ Hải Châu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét